给自己看看的,留点印象。
1.了解a+1,&a+1区别。
只有当数组名在表达式中使用时,编译器才会为它产生一个指针常量。而只有以下两种情况,才不被当做指针常量:
-
sizeof(数组名):返回数组长度(所占的字节数,不是数组元素个数),而不是指向数组的指针的长度。
-
&数组名:产生一个指向数组的指针,而不是一个指向某个指针常量的指针。
以上内容来源:《C和指针》P141~142
2.看第二段代码
3.看第三段代码
4.直接数组在内存空间是连续的。
5.数组作为形参会退化为指针。
void test()
{
int aa[5] = { 1, 2, 3, 4, 5 };
int *ptr = (int *)(&aa + 1);
printf("%d, %d", *(aa + 1), *(ptr - 1));
/*
此时的输出是2,5。
解释:*(a+1)就是a[1],*(ptr-1)就是a[4],执行结果是2,5。
&a+1不是首地址+1,系统会认为加一个a数组的偏移,是偏移了一个数组的大小(本例是5个int)
int *ptr=(int *)(&a+1),则ptr实际是&(a[5]),也就是a+5
&a是数组指针,其类型为 int (*)[5],a是长度为5的int数组指针,所以要加 5*sizeof(int),所以ptr实际是a[5];
但是prt与(&a+1)类型是不一样的(这点很重要,prt指向的是整形),所以prt-1只会减去sizeof(int)
a,&a的地址是一样的,但意思不一样:
a是数组首地址,也就是a[0]的地址,a+1是数组下一元素的地址,即a[1],
&a是对象(整个数组作为一个对象)首地址,而&a+1是下一个对象的地址,即a[5].
*/
cout << "----------------------------------------------" << endl;
int a[3] = { 0, 1, 2 };
int (*p)[3] = &a;
cout << sizeof(a) << endl;
cout << sizeof(p) << endl;
cout << p[0] << "\t" << p[1] << '\t' << p[2] << '\t'
<< *(a + 1) << '\t'//打印2
<< *(p[0] + 1) << '\t'//打印2
<< *(p[1] + 1) << endl;
cout<< a << "\t"
<< &a[0] << "\t"
<< &a[0] + 1 << "\t"
<< &a + 1 << '\t'//和上面那个不一样
<< &a[1] << endl;
cout << "----------------------------------------------" << endl;
int n[][3] = { 10, 20, 30, 40, 50, 60 };
int(*q)[3] = n;
cout << sizeof(n) << endl;
cout << sizeof(q) << endl;
//p = n;
cout << q[0][0] << "\t" << q[0][1] << "\t" << q[1][0] //打印10,20,40
<< "\t" << *(q[1] + 1) //打印50
<< "\t" << (*q)[2] << "\t" << (*q + 1)[2] << //打印30,40
"\t" << q[0] << "\t" << q[1] << endl;
cout << "\t" << (q + 1)[0] << "\t" << n[1] << "\t" << *n[1] << endl;
cout << "----------------------------------------------" << endl;
int c[4][5] = { 0, 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19 };
cout << (*c + 5)[7] << "\t"
<< *((*c + 5) + 7) << endl;
system("pause");
}